#spaging-container, #snumber-container { width: 100%; } .spage183 { display:none; } .sitem183 { padding: 3px; }

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016

Vì sao tui đi ...

Hồi còn học trung học, nhỏ bạn coi bói chỉ tay bảo mày có số đi nước ngoài à nha, lúc đó mình phủi tay cười sằn sặc, ờ chắc tao đi được Campuchia! Lên ĐH chọn học Ngữ văn Trung Quốc vì nghĩ quê mình lắm khu công nghiệp, học ngành này bao có đầu ra. Mấy năm tụng giáo trình chuyên ngành rồi thêm môn nghiệp vụ du lịch làm mình nhen nhúm ý định qua bển 1 lần, mân mê sờ mó đống thành quách cổ xưa mà chúng ca tụng hết lời. Được cái thân mình học hành bèo nhèo mà quen toàn bạn học giỏi, bạn tốt nghiệp xong thì qua TQ du học, dĩ nhiên một đứa hết lòng vì bạn như mình không thể bỏ qua cơ hội đu đeo này, lập tức góp gạo sang “thăm bạn”. Tưởng đi 1 chuyến để đời cho biết rồi thôi, ngờ đâu nó còn học là mình còn đu, nó thất học rồi thì mình đu đứa khác (đã nói mình quen toàn bạn học giỏi mà ^^)

Biểu hiện chung của mọi người khi lần đầu biết được mức lương của mình là: mày đang nói dóc tao chứ giề!!! Có hai nguyên nhân: thứ nhất công ty mình đang làm được cái tiếng tăm rất hoành tráng, thêm nữa từ hồi chuyển qua đây làm, FB mình mỗi dịp lễ lạc lại check in một nước :”) Haizz rầu cái tiếng tăm công ty không tỉ lệ thuận với chuyện lương bổng, còn chuyện mình năm này tháng nọ lang bạt giang hồ là do bị lây bệnh cuồng chân từ đám bạn “bệnh hoạn”, bệnh càng ngày càng nặng, không đi là ngứa người chịu không nổi, không rủ được ai đi chung thì tự xử luôn.

Có đứa bạn chơi thân từ hồi đại học, ra trường mỗi đứa một việc cũng ít khi gặp nhau, nhưng mỗi năm trước Tết đều hẹn hò à ơi tâm tình tíu tít. Tốt nghiệp đâu cũng được 5 năm rồi, năm đầu tiên gặp nó, mình hào hứng khoe “tao đang để dành tiền để năm nay đổi xe”, năm thứ hai gặp nó cũng nói câu đó, năm thứ ba chẳng có câu nào mới hơn, năm thứ tư nó thở dài ngao ngán “năm nào cũng nghe mày nói câu này”, tới năm thứ năm thì… “chắc mày năm nay đổi xe chứ gìiiii”. Khổ tâm lắm, mỗi lần đủ gạo rước ẻm zìa là đám bạn bệnh hoạn lại rủ rê kêu gọi, đành tặc lưỡi, thôi đi xong độ này rồi zìa chí thú đi mần mua sau cũng được. Mà nói ra cũng chảnh cờ hó lắm, thay vì mua xe ở VN, mình đổ tiền mua vé máy bay để cuốc bộ ở nước ngoài =))) Cứ thế, sau mấy năm đi làm, từ hai bàn tay trắng mình đã sở hữu đôi bàn tay đen thui !!!

Đi và đọc để biết thế giới ngoài kia đã và đang chuyển động theo chiều hoàn toàn ngược lại với đống sách giáo khoa mình còn tàng trữ trong xó gác. Có người sẽ bĩu môi SGK viết cái quái gì ở trỏng, có còn nhớ gì đâu hoặc biết để làm gì, có ảnh hưởng đến hòa bình thế giới đâu. Cái lợi hại của giáo dục là ở chỗ nó bắt ép học sinh nấu cháo lòng cuốn SGK để trả nợ các kì thi, học sinh có thể quên ráo trọi mọi thứ ngay khi vừa bước ra khỏi phòng thi, nhưng nhiêu đó cũng đủ hình thành nhận thức, tư tưởng và quan điểm theo hướng mà các bậc bề trên mong muốn. Và dĩ nhiên đi Đông đi Tây, đọc sách này blog nọ tiếp xúc thêm các luồng thông tin “không chính thống” cũng chỉ để biết vậy thôi, thế giới vẫn hòa bình mà!

Nói túm lại 1 câu cho nó gọn gàng: mình đi chỉ vì mình thích, thế thôi ^^

2 nhận xét: